Quê Hương Sơn Tùng
“Sơn Tùng quê miền Thùy – Dương
Nước sông hai ngả thân thương chảy về
Nguồn Bồ tưới mát đồng quê
Nhắn ai xa vắng nhớ về Làng ta”…
----oOo----
Quê Mẹ hiền khói lam chiều cuộn
Mái tranh nghèo muôn thuở sống yêu thương!
Tơ thu giăng bàn bạc sầu vương
Bao thế hệ cơ cầu ai bàn đến
Trăng còn đẹp, thuyền ai rời bến
Nước Bà Hường, Rào Rột vẫn uốn quanh
Ruộng Đồng, Ruộng Tịa khoai lúa xanh xanh
Cho lòng ấm khi Đông về giá lạnh
Hương câu tỏa, trăng vàng lấp lánh
Ánh trăng thề tóc chấm bỏ bờ vai
Sương khuya rơi! Quốc còn gọi đêm dài
Sơn Tùng hỡi! Thương ai qua mấy độ
Nhớ xa xưa Tổ - Tiên kham khổ
Gió sương mờ miền biên địa xa xôi
Theo Huyền Trân đi xây dựng tương lai
Cho đất đẹp lòng ai còn lưu luyến
Tiếng chuông chiều đều đều buông tiếng
Ai nguyện cầu cho đất Mẹ yêu thương
Bồ Chao kêu, chim Nghệ hót quanh vườn
Thương lắm rứa cây đa Làng sừng sững
Đẹp làm sao khi bình minh trời hửng
Gió Nam, Nồm nhẹ lướt tiếng hò Ô!
Lúa xanh xanh xây dựng cơ - đồ
Cho đất mẹ Sơn – Tùng luôn hồ hởi
Đất mẹ từng sướng vui, buồn, khổ
Khi thanh bình có gió mát trăng thanh
Khi đạn bom xối xả tan tành
Sơn Tùng vẫn như Núi - Tùng vững chãi
Và giờ đây, xa xưa và mãi mãi
Ghi vào lòng cho ấm lại một quê hương
Ai còn đây ai xa vắng dặm trường
Xin nhớ lấy hai tiếng thân thương
“Sơn – Tùng” ấy nước non hiền muôn thuở
Đừng phản lại đừng láo lường tráo trở
Cho Sơn Tùng muôn thuở
Tiếng tăm xa”
Tùng – Sơn: Văn-Hữu-Tuất – Đoàn Thị Bích.
Tác giả: minhtuan
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn